(Dân trí) - “Năm 1975, đoàn chiếu phim về đây chiếu cho mọi người xem. Con bé Bê cũng đi xem, rồi mọi người chạy toán loạn khi có tiếng súng nổ. Kể từ đó gia đình tôi mất con. Giờ con trở về, tôi vô cùng hạnh phúc và tin đó là phép màu thật diệu kỳ”.
Cuộc hội ngộ kỳ diệu sau 39 năm thất lạc không một dòng tin
Khi chạy súng bom và thất lạc gia đình, cô bé Võ Thị Bê mới 14 tuổi. Bà Bê ngồi bên mẹ già kể: “Hồi đó, tôi đi dọc theo bờ biển rồi bị ngất đi, khi tỉnh dậy, tôi không biết mình đang ở đâu cả. Có cô chú nào thương thì cho bữa cơm, nơi ngủ tạm thời rồi tôi tiếp tục đi tìm đường về nhà. Ngày ấy, tôi không nhớ nhà mình ở đâu, chỉ nhớ tên cha mẹ và anh trai thôi”.
Suốt quãng thời gian xa gia đình, bà Bê phải làm đủ nghề mưu sinh và sống nhờ vào sự đùm bọc của những con người xa lạ. Vài năm sau đó, bà được cụ Hà Tiên (ngụ huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) nhận làm con nuôi và làm con cụ Tiên cho mãi đến nay.
Ông Võ Đức Minh - anh trai chị Bê - cho biết: “Thấy thông tin tìm người thân trên đài có nhiều thông tin trùng hợp với em gái, tôi vội ghi lại địa chỉ và thông báo cho mẹ đến tìm em Bê”.
Tối ngày 21/2/2014, cụ Yến và ông Minh cùng bà con vội vàng khăn gói đến địa chỉ nơi bà Bê đang sống. Cuộc hội ngộ bất ngờ sau 39 năm không tung tích. Qua câu chuyện xác minh, cụ Yến hạnh phúc nghẹn ngào khi tìm lại được người con gái đã thất lạc gần 4 thập kỷ.
“Trong 39 năm qua, cha và tôi đi khắp nơi, kể cả vào Nam ra Bắc tìm em gái. Vì mãi tìm kiếm và mong nhớ em Bê, cha tôi lâm bệnh, rồi qua đời vào năm 1984. Tưởng em Bê không còn tồn tại trên đời, cuộc tìm kiếm như vô vọng, rồi gia đình lập bàn thờ em Bê. Ngày ngày, mỗi lần thắp nén hương cho Bê, mẹ tôi đều khóc và mong muốn nhìn mặt con trước lúc bà chết. Giờ tìm lại em Bê, sự thật như câu chuyện cổ tích vậy”, ông Minh tâm sự.
Hiện bà Bê không có bất kỳ giấy tờ tùy than nào. Ông Trần Văn An - Chủ tịch UBND xã Nghĩa Hiệp (Tư Nghĩa) - cho biết: “Địa phương sớm tạo điều kiện làm các thủ tục giấy tờ cho chị Bê. Bên cạnh đó, chúng tôi sớm đề nghị cấp đất sản xuất, hỗ trợ vốn vay thuộc Hội phụ nữ để chị Bê có điều kiện mưu sinh và ổn định cuộc sống bên gia đình”.
Ôm lấy mẹ, bà Bê cứ mãi tự trách mình: “Con xin lỗi mẹ, thời gian vừa qua con không ở bên gia đình, chưa một ngày trả hiếu cho mẹ. Giờ con đã tìm được nhà, kể từ nay con xin phụng dưỡng mẹ cho đến cuối đời nghen mẹ”. Cứ thế hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở…
Bà Bê không chồng con, sống độc thân cho mãi đến hôm nay. Sau 39 năm xa nhà, ngày trở về, cuộc đời bà đã ở bên kia sườn dốc…
Hồng Long