Cha tôi tham gia Việt minh khi đang làm ký ga xe lửa Gia Lâm năm 1942 rồi gia nhập Đảng Cộng sản Đông Dương. Ông đã từng trải qua các chức vụ: Huyện đội trưởng, Chủ tịch UB hành chính kháng chiến huyện, Phó bí thư huyện ủy huyện Văn Lâm Hưng Yên. Không rõ vì lý do gì ông theo chuyến tàu mộ phu cao su vào miền Nam năm 1953, khi ấy tôi mới được 8 tháng tuổi. Lúc mới vào ông làm giáo học, do ông nói tiếng Pháp thành thạo nên sau đó làm thư ký cho một ông chủ đồn điền cao su người Pháp ở Xa Kát, Hớn quản tỉnh Bình Long. Ông vẫn thường gửi bưu thiếp về cho mẹ tôi nhưng sau năm 1958 thì không còn liên lạc được nữa. Giải phóng năm 1975 cũng mất tích luôn. Mãi đến năm 1998 mẹ tôi nhân chuyến vào miền nam dự đám cưới đứa con chị tôi, bà lần theo địa chỉ bưu thiếp đi tìm cha tôi. Việc bà tìm ra bà vợ ba và mấy đứa em tôi hiện đang ở Lộc Ninh, Bình Phước là cả một câu chuyện đầy kịch tính và cảm động( sẽ có dịp tôi kể với bạn bè). Nhưng khi tìm được thì cha tôi đã chết do sốt rét từ hồi tháng 10 năm 1972 tại Cam Pu Chia. Bà Ba là người theo đạo công giáo nên không đi tìm đưa mộ cha tôi về. Chính vì vậy mới có cuộc hành trình này của tôi. Hành trình này là lần thứ tư trong chuỗi hành trình tìm cha tôi. Hai lần trước do các em tôi theo yêu cầu của mẹ tôi sang Cam Pu Chia khảo sát, lần thứ ba do mẹ tôi chỉ đạo cùng bà Ba và các em tôi đồng thời có mời nhà sư Phước Ấn cùng đi trợ giúp, song đều không đạt được kết quả.
Tôi nhận quyết định nghỉ hưu ngày 01 tháng 7 thì ngày 02 tháng 7 vợ chồng tôi lên đường sang Campost tìm cha, đấy là việc làm đầu tiên khi thời gian hoàn toàn là sở hữu của mình mà tôi nghĩ tới.
Mây phủ Trường Sơn
Vợ chồng chúng tôi xuất phát từ thị trấn Thanh Sơn vào hồi 6h45p ngày 02 tháng 7 năm 2010, đi theo hướng Việt Trì. Qua cầu Đuống, chúng tôi vào nhà anh con lớn lấy một vài thứ cần thiết, sau đó đi đón nhà sư Phước Ấn ở chùa Bồ Đề. Hòa thượng Thích Phước Ấn tên khai sinh là Nguyễn Ngọc Long, là cháu ruột liệt sỹ anh hùng Nguyễn Văn Trỗi. Thầy vào chùa từ khi trên 10 tuổi, thuở còn sinh viên là biệt động thành Sài Gòn, bí thư Thành Đoàn. Hiện nay thầy là ủy viên BCH Trung ương Đảng, Đại biểu quốc hội, phó chủ tịch hội phật giáo tỉnh Đồng Nai. Xe chạy đến cầu Chương Dương lại đón thêm ông em con chú ruột tôi -Khoái từ Bắc Giang xuống. Đoàn dừng ăn cơm trưa ở Phủ Lý và chạy tiếp đến Thanh Hóa thì rẽ lên đường Hồ Chí Minh. Tôi chạy xe thay chú Thành được khoảng 50 Km khi đi qua thị trấn huyện Cẩm Thủy thì bị cảnh sát giao thông dừng xe kiểm tra. Thật rủi là tôi không đem theo bằng lái nên nói đi nói lại mãi mới được chú cảnh sát cầm 700 ngàn nộp phạt hộ rồi cho xe đi. Sau khi bị phạt, tôi lại thấy rất vui vì nghĩ rằng cái rủi này là điềm báo hiệu cho những cái may tiếp theo. Đêm ấy chúng tôi nghỉ lại thị trấn Tân Kỳ (Hà Tĩnh). ở đây chúng tôi có chụp bức hình kỷ niệm ở cột mốc cây số không đường mòn Hồ Chí Minh. bữa tối, thầy Phước Ấn cắt một miếng cao đen đen mà thầy bảo là mật Bò Tót pha rượu uống, chẳng biết tốt ra sao nhưng mọi người đều hồ hởi và chính cái tinh thần ấy đã làm cho hôm sau chúng tôi đi đứng khỏe mạnh và vui vẻ hơn.
6 giờ sáng ngày hôm sau chúng tôi lại đi tiếp, nghỉ ăn cơm trưa tại khu du lịch Phong Nha Kẻ Bàng. Khoảng 2 giờ chiều chúng tôi vào viếng mộ các liệt sỹ Vĩnh Phú ở nghĩa trang Trường Sơn. Lần trước, khi đi cùng đoàn văn nghệ sỹ vào Huế dự hội thảo VHNT năm vùng kinh đô xưa và nay đoàn cũng đã vào viếng và tôi tình cờ tìm thấy mộ ông bạn từ thời còn học phổ thông nên lần này đi tôi có ý phải đi theo đường này để viếng ông bạn, mặc dù thầy Phước Ấn nói là sẽ bị xa hơn khoảng 80 cây số so với đường rẽ qua Khe Sanh. Tôi mua một bó hoa Huệ và hương vào nghĩa trang khu Vĩnh Phú, sau khi thắp hương ở đài tưởng niệm chung, tôi mang bó hoa Huệ vào thắp hương mộ ông bạn, thắp hương xong tôi nói với bạn tôi:" Tĩnh ơi! Hãy yên nghỉ, mày không bao giờ chết trong lòng bạn bè, hôm nay đi qua đây thắp hương cho mày rồi tao lại phải đi ngay. Tao đi tìm bố tao ở tận bên nước bạn Cam Pu Chia, Cầu mong Anh linh mày giúp tao chóng hoàn thành nhiệm vụ. xin chào nhé, tao phải đi đây!".
Xe chúng tôi chạy qua các khu vực có đồng bào Vân Kiều ở, họ ở trong những ngôi nhà vừa nhỏ vừa thấp thậm chí còn chẳng có vách che, trong nhà rỗng tuyếch hầu như không có thứ gì, thế nhưng lại có nhiều xe máy và chảo thu tín hiệu Tivi. Con sông Ba Lòng chảy dọc đường đi, mùa khô, dòng sông chỉ là một dải nước nhỏ đỏ ngầu chảy ngoằn ngòeo giữa lô nhô nhăn nhở đá . Nó đỏ đục là do dân đi đãi vàng, có bãi tới cả hàng trăm người đãi. Tối, chúng tôi nghỉ lại ở thị trấn A Lưới.
Bạn học năm xưa tại nghĩa trang Trường Sơn
(Còn tiếp)
Nguyễn Đức Sơn
Theo dson.vnweblogs.com