“Ruột gan như lửa đốt”
Chúng tôi tìm đến nhà ông Nguyễn Bá Kì (bố của chị Toại, 56 tuổi, ở tổ 16, thị trấn Cẩm Xuyên) vào lúc trời gần đứng bóng.
Ngồi bên đứa cháu dại, ông Kì buồn bã: “Chưa có tin tức gì về mẹ của cháu nó cả chú ạ. Đã hơn 2 năm nay, kể từ khi mất liên lạc, mọi người lo lắng lắm”.
Em Ngọc bên ông ngoại đang từng ngày mỏi mòn ngóng tin mẹ. Cậu bé lớp 3 tội nghiệp bị bố bỏ rơi khi mới 3 ngày tuổi, giờ đây đang có nguy cơ mồ côi mẹ khi đã 27 tháng trôi qua chưa có tin tức gì về mẹ.
Rồi ông kể, giữa năm 2009, thông qua một người môi giới ở huyện Kỳ Anh, chị Toại được một người đàn ông tên Tuấn ở Nghệ An đưa ra Công ty CP Vạn Xuân Hà Tĩnh- chi nhánh Hà Nội (Cty Vivaxan) để XKLĐ sang Ả rập – Xê út.
Sau 1 tháng học tiếng ở Hà Nội, ngày 18/10/2009, con gái ông bay sang Ả rập – Xê út giúp việc với hợp đồng thời hạn 24 tháng, lương 3,6 triệu/tháng.
“Đi được 2 tháng thì thấy nó điện về nói sang làm giúp việc cho một ông chủ. Bố mẹ yên tâm không phải lo lắng nhiều cho con. Hơn 1 tháng sau, nhà có điện sang, lần này giọng cầu khẩn, nó nói bố mẹ báo với công ty xin đưa con về chứ không ở đây được đâu.
Nó còn nói ở nhà đó cũng đã có một chị người Việt Nam giúp việc. Hôm trước, ông chủ xếp hành lý rồi cùng với cô ấy đi đâu mấy ngày chưa thấy về. Cũng sau lần đó, gia đình mất liên lạc với nó cho đến bây giờ luôn” - ông Kì kể.
Từ sau những cuộc điện thoại không liên lạc được, gia đình ông Kì càng thêm lo lắng. Họ đã chủ động gọi cho Công ty CP Vạn Xuân nhưng công ty trả lời là cứ yên tâm, chị Toại vẫn làm việc bình thường.
Thời gian trôi qua, vẫn “bặt vô âm tín” về con, nỗi lo lắng ngày một tăng. Giữa năm 2011, bà Hoàng Thị Bính (mẹ chị Toại) phải cất công ra gặp trực tiếp PGĐ Công ty Vạn Xuân chi nhánh Hà Nội là bà Trần Khánh Ninh (người trước đây trực tiếp đứng ra nhận con gái bà) để hỏi cho rõ.
Rồi bà Ninh bốc máy gọi cho ông chủ bên Ả Rập và nói ông chủ bận không gặp được. Bà Bính đành thất vọng ra về.
Đầu tháng 9/2011, khi nhẩm tính đã sắp hết hạn hợp đồng 24 tháng đi XKLĐ của con gái, bà Bính lại tiếp tục ra Hà Nội gặp bà Ninh, lần này bà Ninh nói “cứ yên tâm, chị Toại sắp về rồi, chỉ vài, ba tháng nữa là mang tiền về luôn”.
Nhưng khi bảo muốn được gọi điện nói chuyện với con gái thì bà PGD lại nói ông chủ không bắt máy.
Trước Tết Nhâm Thìn, khi đã quá hạn hợp đồng lao động hơn 2 tháng, quá lo lắng, bà Bính lại lặn lội ra Hà Nội mong có chút tin tức về con. Lần này bà Ninh lại nói chị Toại đã gia hạn hợp đồng. Hiện vẫn đang tiếp tục làm việc bên đó. Nhưng khi xin gọi điện cho gặp con gái, bà Bính vẫn không thể. Bà PGĐ lại vẫn điệp khúc “không liên lạc được với ông chủ”.
Quá lo lắng và thất vọng, gia đình ông Kì sau đó đã làm đơn kêu cứu lên cơ quan chức năng việc “mất tích” của con gái.
Trong tuần vừa rồi, bà Bính lại ra Hà Nội để tiếp tục “đòi” con nhưng cũng không có kết quả gì.
Lần này bà Ninh đã gọi điện để bà nói chuyện với chị Toại. Nghe chuyện, bà Bính mừng lắm, nhưng khi được chuyển máy nói chuyện với con thì bà Bính nhận ra không phải con gái mình. Người đó nói giọng miền Bắc, khi bà Bính “trắc nghiệm” bằng cách hỏi có biết một số người bà con, hàng xóm thì người bên đầu dây không trả lời được.
“Ruột gan như lửa đốt”, không thể chịu đựng thêm nữa, ngày 22/2) gia đình ông Kì cho biết đã gửi đơn tố cáo lên Bộ Công an nhờ can thiệp.
Con trẻ khóc gọi mẹ trong giấc mơ
Thấy có người lạ đến hỏi tin mẹ, cậu bé tên Nguyễn Ngọc Bảo (9 tuổi) đang học lớp 3 từ ngoài sân chạy vào ngồi bên cạnh ông ngoại tròn xoe mắt nghe ngóng. Khi biết chúng tôi cũng chưa mang được thông tin gì mới về mẹ, cậu bé lại buồn thiu.
Ảnh chị Toại bên chồng ngày cưới, nay đã mất tích 27 tháng nơi xứ người.
“Nó sinh ra được 3 ngày thì bố bỏ đi Sài Gòn. Rồi từ đó đến bây giờ chưa một lần thấy mặt bố. Mà giờ bố nó đã lấy vợ khác rồi”.
Bố bỏ từ nhỏ, một mình mẹ vất vả làm thuê, làm mướn nuôi con nên từ nhỏ, cậu bé Ngọc đã sống với ông bà ngoại. Hàng ngày, ông bà thay nhau đưa cháu đi học.
Năm lớp 1, Ngọc bị bệnh tật động kinh. Cũng từ đó đến nay, đã nhiều lần làm mọi người “chết giả” khi cháu đang đi học trên lớp thì lên cơn co giật, nhà trường gọi về, ông bà lại bỏ việc chạy lên đưa cháu đi viện.
Khi chúng tôi hỏi có nhớ mẹ không, cậu bé Ngọc gật đầu rồi mếu máo ứa nước mắt, ông ngoại phải dỗ dành, vuốt đầu em mới nín.
“Từ lúc mẹ nó đi, hằng đêm, khi mọi người đang ngủ say thì nó thỉnh thoảng lại giật mình gọi mẹ. Rồi khóc”, ông ngoại cháu kể.
“Ngày ra đi, mẹ ôm nó vào lòng căn dặn ở nhà ngoan, nghe lời ông bà, chăm học cho giỏi rồi mẹ đi sẽ gửi tiền về để ông bà mua quần áo đẹp, đồ chơi cho. Tiền không gửi về thì không nói, đến người cũng mất liên lạc luôn. Lạy trời đừng để thằng bé đã không có cha rồi đừng thêm nỗi đau mồ côi mẹ” - ông Kì lắc đầu thở dài.
Trần Văn – Duy Tuấn
Theo vietnamnet.vn